Con người ta sẽ thôi mơ mộng và cũng ngừng mộng mơ. Sẽ chẳng cần một tình yêu lãng mạn, khoa trương khi người ta nhận ra rằng, tình yêu không đơn thuần là chuyện của hai trái tim cùng nhịp đập.
Cũng là thời điểm, con người ta chỉ cần một cái nắm tay đi giữa phố đêm, một bờ vai kề cạnh khi cần, một tâm hồn sẽ luôn lắng nghe những xúc cảm vụn vặt hằng ngày của mình.
Bởi, tháng năm qua đi, tuổi xuân ít nhiều đã trải qua vài ba mối tình không kết quả. Người ta thử và tìm, thế rồi nhận ra rằng thời gian chẳng còn cho phép nữa, chẳng thể yêu vì đẹp, chẳng thể thương dẫu đôi phút xao lòng.
Tình cảm ấy mà, có thể chẳng cuồng nhiệt như thuở đầu, chỉ cần qua hết thảy bão giông quay cuồng, có một người ở lại vì ta, cho ta thứ cảm giác an toàn, vậy là đủ.
Trái tim đã lỡ nhịp bao lần, sau cùng, cũng mong có một ai đó bao dung, nhường nhịn, cùng ta đi hết năm rộng tháng dài của cuộc đời sau này…
Đến một độ tuổi nào đó, người ta sẽ chọn bên cạnh một người không phải vì yêu hay vì thương.Mà đơn giản là bình yên.